audio
audioduration (s) 0.08
23.2
| transcription
stringlengths 2
69k
|
---|---|
Ru tôi lớn khôn |
|
Mày ở nhà mày chứ theo tao làm gì |
|
Đời sống chẳng vô cùng, em biết |
|
Nhớ mấy cho vừa |
|
Nhi đã chết cho nên thả không dám nhắc đến |
|
Trinh vội vàng đáp |
|
Ai vậy |
|
Tai vách mạch rừng. |
|
tao thấy ở số nhà tao suốt ngày đánh chửi nhau |
|
Nên tuy thương tích khá nhiều khắp người |
|
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài! |
|
Rời khỏi căn phòng mà Hà vẫn còn sởn cả gai ốc |
|
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao |
|
đưa người ra khỏi bánh xe mà cơ thể chia làm hai khúc đấy |
|
Ai vừa nói vậy |
|
Thả hổ về rừng |
|
thầy phán rằng có lẽ thảo bị nhốt rồi nên không ra được |
|
Vẫn quay đều cùng mơ ước tuổi xanh.. |
|
Chúng em nhớ cô mãi |
|
Muôn vật thêm xanh |
|
bóng đen đó liền cười vang |
|
Mẹ em nhé Em hỏi mà bỗng rùng mình nổi gai ốc |
|
Nhưng mà chúng tôi cũng đã đi xem thầy rồi |
|
cháu còn đến nhà chép bài vở cho thảo |
|
mong bạn ở thế giới bên kia |
|
Tôi đã gặp vong con bé |
|
Ru tình ta đó thiết tha... nồng nàn. |
|
tuyệt nhiên em không hề mơ tới thảo một lần nào nữa |
|
Những bài thơ hay và lãng mạn nhất về tình yêu |
|
Nhưng tất cả chỉ là sự vô thức |
|
Nhà của bà len đó |
|
Nên cả nhà không đi nữa mà quyết định ở lại |
|
Áo bay rải nắng một chiều |
|
Con sợ lắm |
|
Tháng mười ơi yêu thương nặng ân tình |
|
Để thuyền cập bến chòng trành hương yêu |
|
cả nhà em hôm ấy vui lắm |
|
Khi mọi người đi tìm thì lúc đó |
|
Bố mẹ của Thảo ái ngại nhìn mẹ con em |
|
Để chiều hờn dỗi quắt quay nhớ người |
|
Anh cố nhớ lại xem có đúng là cô ấy đã chết không |
|
Nên tuy thương tích khá nhiều khắp người |
|
Hoặc những trường hợp của cháu thảo |
|
Em đã nhìn thấy Thảo đứng ở ngã ba |
|
bà thảo liền nói |
|
Gặp rồi thì không biết thế nào đâu nhỉ |
|
Chín tháng mười ngày |
|
Đúng như lời của song trai đã nói |
|
Tiếng nghịch ngợm đồ đạc đại loại là như vậy |
|
Tháng mười tới vẹn tròn bao đôi lứa |
|
Chứ bố mẹ con Thảo có vẻ không có tin cho lắm |
|
Quần liền gọi lớn |
|
Tuổi trẻ |
|
Cơm độn khoai lát |
|
Mỗi lần như vậy là Thảo liền quay lại ngay |
|
Ươm mầm xanh đón đợi xuân hường |
|
Đến lúc này thì quân liền biết |
|
Hai mẹ con chỉ cách nhau bởi ngưỡng cửa |
|
Gió bên ngoài cửa sổ hành lang khẽ thổi vào bên trong |
|
Chú của Thảo nói |
|
Phải tội chết |
|
Cứ Như Vậy Đi |
|
Rụng đầy trước ngõ |
|
Nếu mà phúc lớn lắm thì may ra sống được mười năm tuổi |
|
Xe dừng lại ở cửa nhà Trinh |
|
Trinh vội xua tay |
|
Ngóng dài không thôi |
|
Còn Cái Thảo nó ở đâu mẹ không nhìn thấy gì cả |
|
Anh buồn đau mải miết |
|
Ngồi ở bên đường đốt nhang cúng |
|
Sao anh vội về ngay? |
|
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu |
|
sau cùng mẹ em chốt lại |
|
Trích dẫn từ báo chí |
|
Em lấy sách ra học bài |
|
Là giọng nói của Hạ |
|
cái Phương thì bị chấn thương ở phần đầu |
|
Đường đời chia hai ngả |
|
Kuman nguy hiểm lắm mà sao mày biết |
|
Hình như là em khiến cho anh ngại phải không ạ |
|
Sự giải thích Nhi tự tử là hoàn toàn có lý |
|
Con vẫn về cùng với gói quà to |
|
Xuân này biết có |
|
Cho đến khi từ bên ngoài có một chiếc xe hơi cũ đậu lại |
|
Tôi thả chiều hoang bên rừng tím |
|
Này này |
|
Trên bàn nơi đặt Kuman |
|
Ta cầm tay ngơ ngác giữa phố chiều |
|
Tôi đang ngồi với cả cái phương đây |
|
Chỉ ngồi trân mình chịu đau |
|
Tình thương quán cũng là nhà, lều tranh có nghĩa hơn tòa ngói cao. |
|
Và không ai nói được lời nào |
|
Tôi chỉ mong là cái tâm nó an mà thôi |
|
Dẫu đã được giải |
|
mãi sau bố mẹ em đến đưa em về nhà |
|
Đúng rồi cô trinh đúng chứ |
|
Kuman nguy hiểm lắm mà sao mày biết |
|
Ngay lập tức trong đầu của Trinh nảy ra một ý nghĩ |
|
Gặp rồi thì không biết thế nào đâu nhỉ |
|
Ôm hũ đựng tro cốt của người mẹ khóc đến gục đi trên bàn |